Sunday, April 10, 2011

Một loài hoa luôn nở đúng mùa

Bạn tôi bảo viết bài thơ tặng chị
Chẳng hiểu sao gom ý chả thành thơ
Có phải chăng con chữ bổng lu mờ
trước gương sáng của những người như thế.

(Làm tặng chị Dương Hà)

Bổng nghe như trống giục
Mê Linh của thuở nào
"Thù chồng và nợ nước"
Giờ phải tính làm sao?

Giữa bầy sói hung ác
Chị vẫn ngẩng cao đầu
Mình phải đòi công lý
Mặc tình có ra sao!

Chị chẳng ra sao cả
Sau lưng có đồng bào
Hãy vững lòng đi chị
Trên còn có Trời cao

Trên thì có trời cao
Dưới người dân yêu mến
Thế giới ngã mũ chào
Ấm lòng người trong lao

Được sống đời trọn vẹn
Đôi khi phải nghẹn ngào
Mắt nhìn về phía trước
Những con người thanh cao

Ôi bóng người Việt nữ
Lịch sử chẳng phai màu
Xưa nay đều vẫn thế
Hoa đúng mùa xôn xao

Hoa đúng mùa lại nở
Hương thơm rất ngọt ngào
Qua trăm ngàn bão tố
Đúng mùa lại xôn xao.


SN
4-9-11

No comments:

Post a Comment